Đô Lương vốn miền quê nồng hậu
Tình yêu thương nung nấu, đậm sâu
Dòng Lam hiền dịu từ lâu
Cuộc đời gắn kết ăn sâu cõi lòng
Ba Ra, nơi Sông Lam bẻ nhánh
Đi tới vùng đồng ruộng Yên Thành
Bao năm cày cấy an lành
Hai mùa chưa đủ, san dành mùa ba
Vùng thắng cảnh, điểm qua nơi chốn
Còn ẩn tàng chưa tỏ rõ hơn
Nước nóng, suối tận Giang Sơn
Nếu khai thác được, đâu hơn chốn này
Vùng Lam-Bồi, vui tươi mát mẻ
Nơi nghỉ ngơi, bổ, rẻ, khỏi chê
Có nhiều thứ đáng say mê
Dân tình nồng nhiệt, còn quê nào bằng
Có Sông Lam, Núi giăng thành dãy
Khi chỉnh tu, đẹp hãy là đây
Thăm các Bến, Bãi dâu đầy
Càng yêu, càng quý chốn này quê tôi
Đập Ba Ra đến rồi mới thấy
Nước chảy tràn xoắn lấy thành dây
Cá đua nhau vượt chốn này
Nhảy mãi không biết có ngày vựơt qua
Có thời gian kể ra nhiều điểm
Đình, Chùa Chiền, những chốn trang nghiêm
Chùa Bụt, Đền Mượu, ẩn tiềm
Nhiều điều bí ẩn, đã tìm hết đâu
Đền Thờ Cảnh, từ lâu nổi trội
Nhiều đình làng rất đẹp, dễ coi
Về Làng Phượng Kỷ ngắm soi
Nghề làm gạch ngói có đời rất xưa
Nghề nồi đất còn chưa kể tới
Xã Trù Sơn, tiếp với nhiều nơi
Còn nhiều nghề mọn trên đời
Thủ công, Mỹ nghệ, nhiều nơi lẫy lừng
Bánh đa Đà Sơn từng nổi đám
Xã Tràng Sơn: kẹo Lạc, bánh Lam
Nghệ nhân đâu kể nữ nam
Tủ chè, Nhà, cửa, đều làm đẹp, sang
Rất nhiều lắm, đâu mang kể đủ
Đến tận nơi mới tỏ thực hư
Quý khách xin chớ chần chừ
Nơi người mến khách, cũng như về nhà...